Qua cầu sông nước chợ chiều
Mẹ còng lưng với hắt hiu cuộc đời
Đôi vai dẫu có rã rời
Làm sao chậm bước nhịp lơi gánh gồng
Thuở xưa nhung gấm theo chồng
Một ngày rồi chợt phai hồng phấn son
Miếng quà, tấm bánh, đàn con
Gót chân mẹ đã chai mòn đường xa
Cầu tre lắt lẻo đi qua
Em quên nhan sắc mặn mà anh ơi
Tay em gân guốc cuối đời
Thương đôi quang gánh chẳng rời vai em
Đâu còn em của vai mềm
Đâu còn áo lụa nửa đêm với người
Dòng sông tất tả một đời
Hay là định mệnh không lời riêng em