.
VỖ
ĐI SÓNG BIỂN...
Đợi ta Thơ nhé, Tình ơi
Quê hương ngụp lặn, biển
khơi sóng cuồng
Lục bình bứt rễ cội nguồn
Trôi đi muôn ngả, lòng buồn
xót xa
Đã dừng... lặng buổi can
qua
Mà sao vẫn thấy những tà
áo sô
Trắng khăn tang vạn nấm mồ
Ai người cô phụ, trẻ mồ
côi cha
Vẫn người tù ngục trẻ,
già
Đàn buông tiếng khóc nhạt
nhòa điệu ru
Ru tình non nước nghìn
thu
Núi sông gấm vóc trăng lu
mái đình
Bao giờ quê mẹ yên bình
Bốn ngàn năm đã muôn
nghìn đa đoan
Hỡi rừng, hỡi núi … vang
vang
Vỗ đi sóng biển dặm ngàn biển
Đông
Như
Thương
.