SON
PHẤN BUỒN
Anh đi son phấn chợt buồn
Mơ hồ chăn gối bồn chồn
đêm qua
Câu thơ em cũng nhạt nhòa
Mực chưa khô đã bay qua đỉnh
trời
Em không giữ được chữ rơi
Cũng không đuổi kịp... một
đời theo anh
Mười lăm năm chỉ loanh
quanh
Những yêu thương sẵn để dành
riêng em
Đôi ta ngồi bệt cỏ mềm
Lấy Trời và Đất êm đềm
làm vui
Sắc không. Quên hết ngậm
ngùi
Dặn lòng cát bụi chôn vùi
chuyện xưa
Cứ như trời vẫn nắng mưa
Đôi ta như thể...như chưa
phong trần
Lửng lơ một cuộc xoay vần
Anh-Em năm tháng chợt gần
bên nhau
Như
Thương
.