RỦ THƠ BIỆT XỨ
Phải chi trời đất là
nhà
Gối đầu trên vách cỏ
hoa bốn bề
Để ôm hết cả đam mê
Khắc thơ lên đá nguyền
thề yêu Em
Tìm chi trăng đổ bên
rèm
Mà phai vóc ngọc nửa
đêm với tình
Tìm chi một góc lặng
thinh
Giang hồ ngủ trọ trăm
nghìn nỗi vui
Khách ư...thoáng chút
ngậm ngùi
Tình ư, chăn chiếu đã
vùi ngọc hoa
Thơ em lạc vận thôi mà
Cũng như trăng khuyết,
trăng tà mệnh chung
Khóc đi Em- giọt vô
cùng
Buốt lòng vần điệu
trùng trùng đắng cay
Rủ Thơ biệt xứ chốn này
Rong chơi trở lại những
ngày đi hoang
Như
Thương
***
Thơ Trầm Vân
***
Bài thơ hay quá... về ý và lời.
***
Thơ rơi từng
giọt đắng cay
Cạn ly rượu
đắng vơi đầy xót xa
Thơ Trầm Vân
***
Bài thơ hay quá... về ý và lời.
Mình
đã biệt xứ rồi, rủ thêm thơ biệt xứ nữa thì người còn lại buồn biết mấy.
Nhà
thơ Hồng Thúy
***
***
XIN
EM ĐỪNG RỦ THƠ TÌNH...
Hãy
xem trời đất là nhà
Giàn
bầu làm chỗ đôi ta tự tình
Từ
hoàng hôn đến bình minh
Túi
thơ bầu rượu đôi mình... cùng nhau
Từ
khi tình tự trăng - sao
Thì
em vóc ngọc khát khao tự tình
Nếu
là duyên nợ ba sinh
Thì
đây là nợ duyên mình em ơi
Cùng
anh ngày tháng rong chơi
Mượn
vần lục bát hát lời ca dao
Câu
thơ ân ái ngọt ngào
Chiếu
chăn như tự thuở nào tình trao
Bềnh
bồng ngọn sóng tiêu dao
Trăng
tà, nguyệt khuyết, má đào vẫn xinh
Em
nhan sắc tợ nguyệt quỳnh
Xin
em đừng rủ thơ tình đi hoang.
(Thơ
Đặng Hoàng Sơn, Ontario Canada)