Wednesday, May 27, 2015

LỘNG GIÓ SA TRƯỜNG


giay saut



HươngKiềuLoan:

PPS Một Đời – Tượng đài Chiến Sĩ Việt Mỹ tại Wichita,Kansas





***

LỘNG GIÓ SA TRƯỜNG

Trong mắt anh cờ lộng gió sa trường
Điểm hiến thân - đỉnh đồi cao chất ngất
Sá gì đâu đôi giày Saut bùn đất
Sẽ tan tành theo thân xác máu xương
 

Đâu dấu tích nơi anh nằm yên nghỉ
Chút gót giày còn sót lại đêm qua
Tấm thẻ bài chỗ đất lấp trăng ngà
Bóng đổ xuống thành mộ bia niên kỷ
 

Không huy chương ngày tử trận oai hùng
Anh đón nhận ánh mặt trời rực rỡ
Của núi sông ta vẫn còn mang nợ
Những hy sinh sao lặng lẽ muôn trùng
 
Ngày mất nước có ai treo cờ rũ
Để Anh Linh chiến sĩ ngậm hờn căm
Tiếng sơn hà nguôi uất hận tháng năm
Rồi trời đất sẽ ngừng cơn vần vũ


Như Thương


***


           PHẬN ĐỜI CÂM

                       Người năm cũ gần nửa đời im lặng
                       Biết nói gì ngoài nỗi nhớ khôn nguôi
                       Súng lìa buông tâm trạng hóa bùi ngùi
                       Mắt thờ thẩn, chân run, tay thừa thải

                       Nhìn xuống biển một màu xanh thẩm tái
                       Vọng về non những đồi núi quen thân
                       Dấu chân in còn đậm bước phong trần
                       Thông đành rú những hồi âm giã biệt ....

                       Cát vàng ươm chuyển màu hồng oanh liệt
                       Chốn tử sinh oan nghiệt nhận đi thôi
                       Xác tung cao, huyệt mộ rộng ngời ngời
                       Đạn xé toạc, hồn hiển linh theo gió .....

                       Hơn ba mươi năm... Sa Huỳnh lấp ló
                       Chiến trường xưa về lại chuyến tàu trưa
                       Ngọn cỏ, lùm cây rũ rượi trong mưa
                       Nghe đâu đó ...tiếng ai ngân lời hát

                     " Nào anh em ta cùng nhau ...." tan nát
                       Một khúc bi thương , bao phận đời câm
                       Rũ bỏ ngày xưa, hiện tại trầm ngâm
                       Mong quên tất...chẳng một ngày thanh thản !


                            Thơ Thiên Phương
 


Sunday, May 24, 2015

Đi tìm ngôi trường “gây sóng” trên mạng


14/09/2014 05:04 GMT+7
  
TT - Ngay sau ngày khai giảng, cộng đồng mạng xôn xao bàn tán về tấm ảnh ở một điểm trường, trong đó là những học sinh lấm lem, nhếch nhác ngồi xổm xếp hàng trên sân đất lổn nhổn đá sỏi. 

Bức ảnh gây xôn xao trên mạng trong dịp khai giảng năm học mới 2014-2015
Bức ảnh gây xôn xao trên mạng trong dịp khai giảng năm học mới 2014-2015


Ngày lễ tựu trường nhưng các em không có đồng phục. Ngày lễ cũng không có phông chữ rực rỡ mà chỉ là một chiếc bảng đen ghi phấn trắng “Lễ khai giảng năm học mới 2014-2015”.
Cũng chẳng có hoa tươi, bóng bay sặc sỡ như những hình ảnh thường thấy của một ngày khai giảng. Các thầy cô giáo trong ảnh không mặc áo dài hay complet, cravat...
Chúng tôi đã xác định địa điểm thực hiện bức ảnh đó là ở điểm trường Lùng Tám Cao, một trong nhiều điểm trường khó khăn nhất của xã Lùng Tám, huyện Quản Bạ, tỉnh miền núi biên giới Hà Giang.
Sau chặng đường vô cùng vất vả, mất hơn một giờ chúng tôi mới vượt qua con đường dốc ngược dài hơn 9km để tới được điểm trường nằm trên đỉnh ngọn núi Cao Mã Pồ.
Lúc này đang giờ ra chơi, thấy có người lạ, mấy em học sinh nhếch nhác, lem luốc đẩy nhanh chiếc xe cút kít đồ chơi tự chế bằng gỗ lao về phía phòng học.
Trên sân đất rộng chừng hơn 20m2 lổn nhổn đá trước phòng học, mấy em học trò lớn quần cộc, áo xộc xệch ướt mèm dính chặt vào những tấm thân gầy nhom đang chân trần tranh nhau vờn quả bóng nhựa và thi nhau sút. Hơn chục học trò nữ không có gì chơi, đứng nép dọc bờ tường gỗ của phòng học xem các bạn nam đá bóng.
Cô giáo Đỗ Thu Hương, phân hiệu trưởng điểm trường, dẫn chúng tôi vào gian bếp, nơi có chiếc bàn nhỏ chỉ cao hơn nền đất khoảng 20cm.
Rót nước mời khách, cô Hương ái ngại: “Điểm trường chỉ tuềnh toàng thế này anh ạ, chẳng có phòng giáo vụ. Gian bếp này vừa là chỗ nghỉ ngơi, vừa là phòng khách, phòng giáo vụ của bốn thầy cô cắm bản tại điểm trường”.


Những phòng học tuềnh toàng ở điểm trường Lùng Tám Cao - Ảnh: Đ.Bình
Những phòng học tuềnh toàng ở điểm trường Lùng Tám Cao - Ảnh: Đ.Bình


Trong câu chuyện, cả cô Hương và thầy Tạ Văn Kha, hiệu trưởng Trường tiểu học Lùng Tám, đều thừa nhận tấm ảnh đăng trên mạng, trên báo là hình ảnh ngày khai trường ở điểm trường Lùng Tám Cao.
Cô Hương thật thà tâm sự: “Do hai phòng học của điểm trường không rộng rãi lắm, hôm đó trời đã tạnh mưa nên các thầy cô ở điểm trường tổ chức lễ khai giảng ngoài trời. Do sân đất vẫn còn ướt, mấp mô, lổn nhổn đá không thể kê băng ghế được nên các thầy cô đã để học sinh ngồi xổm. Lễ khai giảng cũng chỉ diễn ra ngắn gọn. Các thầy cô cũng như đại biểu là lãnh đạo xã, thôn muốn ghi lại hình ảnh ngày tựu trường để làm kỷ niệm đã lấy điện thoại ra chụp. Sau buổi lễ, không biết ai đã đưa hình ảnh lên mạng và tấm ảnh ngày khai trường đó nhanh chóng “gây sóng” trong cộng đồng. Bản thân các thầy cô ở điểm trường cũng đã bị nhắc nhở, phê bình khi trong hình các đại biểu, thầy cô thì ngồi ghế, còn học sinh lại ngồi xổm trên sân trường."
“Tôi nghĩ không chỉ điểm Lùng Tám Cao này đâu, hình ảnh này có lẽ có ở rất nhiều điểm trường tại Hà Giang hay các tỉnh miền núi khác. Điều kiện ở vùng cao rất khó khăn, thiếu thốn trăm bề” - cô Hương nói.
Ông Sùng Mí Dế, bí thư chi bộ thôn Lùng Tám Cao, cho biết tình hình lịch sử của thôn: cả thôn có 59 hộ dân với 342 nhân khẩu là người Mông, là thôn đặc biệt khó khăn, nghèo khó nhất của xã Lùng Tám. Người dân chỉ trồng ngô và kinh tế dựa vào những nương ngô, vài con gà con lợn tự nuôi trong chuồng. Hằng năm có nhiều hộ bị thiếu đói...

ĐỨC BÌNH - NGUYỄN KHÁNH

Source:
http://tuoitre.vn/tin/nhip-song-tre/20140914/di-tim-ngoi-truong-gay-song-tren-mang/645478.html 

Saturday, May 23, 2015

NGÀY KHAI GIẢNG GIỮA RỪNG

..





NGÀY KHAI GIẢNG GIỮA RỪNG

Rừng xanh vọng tiếng ê a
Trường em khai giảng  ngọc ngà tuổi thơ
Thẹn lòng con chữ ngẩn ngơ
Thầy cô bảng phấn đợi chờ trò ngoan
Trường em cũng có nắng vàng
Có mưa thấm đất, có hàng ghế thơm
Thơm tay cha mẹ bới cơm
Từ cánh đồng của ruộng rơm bốn bề
Con lên rừng học chữ về
Xót lòng con trẻ một bè đu dây
Con đồ nét chữ cô thầy
Đời con rồi sẽ mai này khá hơn
Không như cha mẹ ngậm hờn
Còng lưng với Đất, tạ ơn với Trời
Khai tâm rừng có nghẹn lời
Con đừng dốt chữ một đời lầm than
Quê hương biển bạc rừng vàng
Sao con ngồi học với hàng cây xanh

Như Thương

***

ĐỢI CHỮ THẦY CÔ



Con ngồi đợi chữ thầy cô
Chữ trường, chữ lớp ngây ngô dại khờ
Chữ cha, chữ mẹ vô bờ
Chữ thầy cô đẹp giữa tờ giấy thơm
Ngoài đồng lúa trổ hoa đơm
Gót chân cha nứt vì cơm thổi chiều
Bàn tay mẹ với chắt chiu
Nuôi con lúa mót hẩm hiu phận nghèo
Con đi kiếm chữ... trông theo
Xót xa lòng mẹ, con trèo đồi nương
Con đi chừng ấy dặm đường
Không hoa không bướm, chỉ hương hoa rừng
Này cơm, này gói muối lưng
Trưa con lót dạ, mẹ rưng rưng lòng
Xin con sông cạn giữa dòng
Chở che con mẹ tuổi hồng ngây thơ
Lũ đừng hung hãn đôi bờ
Đôi tay con trẻ níu chờ dây đu
Con ơi mẹ hát câu ru
Mai con học chữ đền bù ơn sâu
Ơn thầy cô dạy ngọc châu
Đời con lấp lánh qua cầu tối tăm

Như Thương



Saturday, May 16, 2015

RỦ THƠ BIỆT XỨ




RỦ THƠ BIỆT XỨ

Phải chi trời đất là nhà
Gối đầu trên vách cỏ hoa bốn bề
Để ôm hết cả đam mê
Khắc thơ lên đá nguyền thề yêu Em
Tìm chi trăng đổ bên rèm
Mà phai vóc ngọc nửa đêm với tình
Tìm chi một góc lặng thinh
Giang hồ ngủ trọ trăm nghìn nỗi vui
Khách ư...thoáng chút ngậm ngùi
Tình ư, chăn chiếu đã vùi ngọc hoa
Thơ em lạc vận thôi mà
Cũng như trăng khuyết, trăng tà mệnh chung
Khóc đi Em- giọt vô cùng
Buốt lòng vần điệu trùng trùng đắng cay
Rủ Thơ biệt xứ chốn này
Rong chơi trở lại những ngày đi hoang

Như Thương


***

Thơ rơi từng giọt đắng cay
Cạn ly rượu đắng vơi đầy xót xa


Thơ Trầm Vân


***


Bài thơ hay quá... về ý và lời.

Mình đã biệt xứ rồi, rủ thêm thơ biệt xứ nữa thì người còn lại buồn biết mấy.


Nhà thơ Hồng Thúy


***


XIN EM ĐỪNG RỦ THƠ TÌNH...

Hãy xem trời đất là nhà
Giàn bầu làm chỗ đôi ta tự tình
Từ hoàng hôn đến bình minh
Túi thơ bầu rượu đôi mình... cùng nhau
Từ khi tình tự trăng - sao
Thì em vóc ngọc khát khao tự tình
Nếu là duyên nợ ba sinh
Thì đây là nợ duyên mình em ơi
Cùng anh ngày tháng rong chơi
Mượn vần lục bát hát lời ca dao
Câu thơ ân ái ngọt ngào
Chiếu chăn như tự thuở nào tình trao
Bềnh bồng ngọn sóng tiêu dao
Trăng tà, nguyệt khuyết, má đào vẫn xinh
Em nhan sắc tợ nguyệt quỳnh
Xin em đừng rủ thơ tình đi hoang.

(Thơ Đặng Hoàng Sơn, Ontario Canada)