ĐỐN NGÃ HỒN RỪNG
Đâu hàng cổ thụ xưa từng quẩn quanh
Vòng tay vòng phố bên anh
Giờ sao uất nghẹn lá xanh rũ buồn
Nghe rưng rưng nhớ cội nguồn
Xót xa biết mấy lòng cuồng chữ tâm
Em trăm năm tuổi khóc thầm
Còn đâu chứng tích nốt trầm nốt thăng
Nghe như tựa một vầng trăng
Nghìn năm em hỡi sầu giăng giăng sầu
Tiếng cưa xoáy vết thương sâu
Thân nằm ngã xuống đêm thâu chập chùng
Nước non đau đớn tận cùng
Bóng xưa dần mất ngũ cung đoạn trường
Xóa đi ký ức thân thương
Còn đâu con ngõ cuối đường... anh hôn
Saigon em chợt vô ngôn
Phố xưa trống rỗng lịm chôn một thời
Như
Thương