ĐỜI RÊU, ĐỜI SỨ
Vô tình để lại hữu tình
Hỡi người lữ khách muôn nghìn
dặm xa
Chợt quên bóng ngả chiều tà
Quên rêu thôi đã nhạt nhòa
biếc xanh
Để thời gian của mong manh
Chẳng còn giữ được nắng hanh
hôm nào
Chút hương sót lại thềm cao
Chỗ em ngồi dấu tóc vào lưng
ai
Đời rêu, đời sứ nhớ hoài
Ngát thơm vạt áo trôi ngoài
hoàng hôn
Chỉ còn lưu lại trong hồn
Lối xưa như thể đã chôn chân
người
Ngoảnh nhìn con phố rã rời
Em đâu tay vẫy ... em ơi đắng
lòng
Mây trời sao bỗng mênh mông
Đem em đi mất giữa dòng nhớ
thương
Mai sau em có vô thường
Dẫu rêu còn đấy, mùi hương
bay rồi
Như Thương