CUỒNG THƠ
Thiên hà vỡ vụn trong ta
Hay là thiên thạch, ta bà ngã nghiêng
Vẫn là em đấy dịu hiền
Mà ta như thể nàng tiên đọa đày
Xuống trần vui với cỏ cây
Với hoa, với bướm, với mây dặm đường
Ta-Em-Sỏi-Đá vấn vương
Ngắm vô thường của bụi sương gian trần
Ta-Em một thuở rất gần
Tạ lòng tri kỷ, có ngần ấy thôi
Phải em bụi đỏ, đá vôi
Từ nguồn cội của núi đồi thuở nao
Hay là mảnh vỡ trăng sao
Từ cung bậc của xôn xao dốc triền
Đừng phai son phấn môi viền
Cuồng thơ ta: Dẫu đã nghiêng bóng chiều
01/4/2014