MỘT
CÕI GIANG HỒ
Phải chi em cứ ngây ngô
Đi tìm một cõi giang hồ
mà vui
Phải chi núi biết ngậm
ngùi
Em đem kể hết buồn vui
kiếp người
Phải chi mây chẳng cao
vời
Em theo gió lộng lên trời
ngông nghênh
Phải chi sông rộng buồn
tênh
Em là hoa tím lênh đênh
lục bình
Phải chi đêm lộng thuyền
tình
Em thành quỳnh nở riêng
mình dưới trăng
Phải chi đời chẳng nhọc
nhằn
Em như hoa nở như hằng
ước mơ
Phải chi chỉ một dòng
thơ
Đưa em lên đỉnh ngẩn
ngơ quên tình
Phải chi em mở trang
kinh
Thấy riêng một cõi lòng
mình bình an
Phải chi thơ sẽ thênh
thang
Em đem thả hết âm vang
xuống trần
Để em chẳng phải phân
vân
Về đâu giữa chốn thế
nhân khóc cười