QUÊ MÌNH...
Quê mình phố bỗng thành sông
Sao nghe nước mắt trong lòng xót xa
Cơn mưa đành đoạn đêm qua
Góc hiên nhà đã như là mênh mông
Bao nhiêu dành dụm vợ chồng
Trôi theo cuồng nộ giữa dòng nước xoay
Để cho phố chẳng còn mây
Chẳng còn con nắng đổi thay ráng chiều
Bao nhiêu dành dụm chắt chiu
Thành giòng lệ đổ hắt hiu phận nghèo
Để em thơ mắt trong veo
Tiếc màu tuổi ngọc bọt bèo ước mơ
Mai này áo lụa ngẩn ngơ
Trường đâu còn nữa, ai chờ bước vui
Hàng cây lối cũ ngậm ngùi
Tìm đâu bóng đổ hương mùi ngọc lan
Ngõ quen nhuộm ánh nắng vàng
Chìm theo dòng nước giữa hoàng hôn rơi
Quê mình vạn dặm người ơi
Nghe xa xăm tiếng ru hời quặn đau