Tranh: Họa sĩ Vivi
Đã bao giờ … từ khi Dân Tộc Tôi lập quốc tự
ngàn xưa đã lặng lẽ "khóc thầm"???
Đất nước tôi ngày nào cũng có giỗ, thậm
chí giỗ cho nguyên cả gia đình (khói hương cho 10 người trong đại gia đình cũng
chỉ vỏn vẹn 3 nén nhang mà trăm nghìn nỗi đớn đau), giỗ của những người lính trận
mạc, giỗ những người chết oan khuất, giỗ dành cho những miếu oan hồn vất vưởng
xoa dịu đỡ phần nào nỗi oan khiên, giỗ những ngôi mộ gió bên bờ đại dương, giỗ
những chiếc bè cúng giải oan thả trôi trên sông, trên biển, giỗ những người tù
không có tội, không bản án và chết nằm sấp mặt giữa núi rừng Tây Bắc hoang vu
hay bất cứ chốn đèo heo hút gió nào mà địa danh chỉ có Đất Trời biết. Khói
hương bay lên thấu Trời cao xanh như mây lãng đãng, khói hương nghi ngút ấy giải
oan tội đọa đày? Đó là một phần di cảo của chiến tranh. Ôi! chiến tranh đã đi
qua, nhưng bãi chiến trường: Nó vẫn còn đó!!!
Nó ở tận sâu thẳm của trí nhớ, ngay cả
trong trí nhớ những người điên mà họ chẳng còn nhớ được chuyện đời một cách mạch
lạc, nhưng oái oăm thay lại nhớ chuyện đau lòng tử sinh như vết hằn, vết khắc
trên đá.
Nó hiện ra trên những khuôn mặt già nua bởi
vết nhăn thời gian và khắc khổ của những người Mẹ với đôi mắt nhá nhem nhìn di ảnh
con mình trong sắc phục quân nhân - những người con yêu quý Vị Quốc Vong Thân
mà Tổ quốc Ghi Ơn ngàn đời mà trên bàn thờ chỉ vỏn vẹn tấm hình và bình lư
hương đơn sơ. Người phụ nữ Việt Nam tiễn chồng ra trận mạc, tiễn con ra sa trường,
để rồi vò võ phòng không chiếc bóng... Ai đền bù cho họ những mất mát xót xa ấy
xứng đáng?
Nó cũng được hiện thân bằng những vết
thương cụt, què, dấu thẹo dị hình hay ẩn náu ở một nơi nào đó trong cơ thể vì
đường tên mũi đạn, những viên đạn cứ nằm yên ngủ, bầu bạn với thân thể người
trai kiêu hùng!
Nó âm thầm nằm trong những khối đá vô tri,
nhưng không vô tình - bởi bàn tay của người thân yêu còn sống đã từng chạm lên
những khối đá của hàng mộ gió đâu đó cạnh ven biển trùng trùng. Đã bao nhiêu
trường hợp ngư phủ của Dân Tộc Tôi … Họ ra biển chỉ khấn thầm, van vái những Đấng
Thiêng Liêng được thuận buồm xuôi gió kiếm cơm, chứ có bao giờ phải van lạy ai
đâu, thế nhưng...đã phải cúi đầu trước sự đe dọa tính mạng của giặc Trung cộng
hay thất kinh hồn vía khi bị trói tay bởi lũ giặc cướp ghe, tàu hoặc bỏ mạng uất
ức giữa sóng cả dẫu chỉ ra khơi để mưu sinh?
Nó là những giọt nước mắt mặn lẫn trong
dòng nước ngọt của quê hương tôi. Khi dòng sông nuôi sống dân tôi trở nên trong
vắt bởi con nước son đẫm phù sa đã không còn hòa chung dòng chảy, bởi manh tâm
của những kẻ muốn chiếm hữu dòng sông mẹ Mekong dài 5.000km làm của riêng cho
tham vọng. Người của Đất Phương Nam đã cúi đầu nhìn dòng nước mà rưng rưng nước
mắt, vì đó là dấu hiệu của sự thất thu sản vật của dòng sông đang đến, để rồi hạt
lúa sẽ không còn đơm hạt vàng, hạt ngọc nuôi sống dân tôi nữa! Khi không còn thấy
cá lội thành đàn giữa dòng, thì dân tộc tôi sẽ phải lội ngược dòng đi tha
phương nơi xứ lạ quê người dẫu lòng đau như thắt. Đấy là lúc Dân Tộc Tôi cúi đầu
thầm van vái Ơn Trên đoái thương phận người.
Khi Dân Tộc Tôi cúi đầu: Sự phẫn uất của
người cô thế, bị áp bức được ghìm lại trong tận đáy lòng và hồn khí dân tộc ẩn
dấu trong huyết quản sẽ sục sôi. Sự nguyền rủa âm thầm như nhúm tro âm ỉ, chỉ
chực chờ cơn gió nhẹ thổi bùng lên ngọn lửa. Anh linh Tiền nhân xót xa đau đớn
cho mệnh người, là hồn phách núi sông ngậm ngùi cho thăng trầm mệnh nước.
Dân Tộc Tôi có còn được đọc lại
những trang sử hùng anh nữa không hay dòng sử ấy đã và đang bị viết lại bằng sự dối trá, bịa đặt với con
đường đấu tranh chống giặc ngoại xâm của Cha Ông trong vó ngựa,
rừng gươm trấn giữ sơn hà từ ngàn xưa. Sử Việt là hồn
phách của sự sống còn của Dân Tộc, bẻ ngược dòng Sử Việt
ấy sẽ trở thành di họa khôn lường bởi dòng chảy của một dân
tộc không bao giờ đi ngược lại ý của muôn dân. Sa trường xưa hay
chiến trường vẫn còn trong sử sách những oai linh lẫm liệt cho hậu thế noi
gương. Trang Sử Việt đã viết bằng máu xương, thì ắt phải được gìn giữ bằng
xương máu! Đừng để thế hệ sau nguyền rủa
thế hệ hôm nay bởi sự yếu hèn, khiếp sợ và nhu nhược của chúng ta, vì biết bao
anh hùng liệt nữ đã từng đối mặt với quân thù và đã không khiếp nhược. Họ đã là
hồn thiêng sông núi! Thế hệ chúng tôi không sống với “Trống Trường thành lung
lay bóng nguyệt “để “Chín tầng gươm báu trao tay”, nhưng đã biết bao thanh niên
“Đền nợ nước, Poncho rời trận mạc”.
Nay Dân Tộc Tôi đang như chiếc lá
giữa dòng, sao lại nhắm mắt đưa chân như mệnh Thuý Kiều? Dòng
sông sẽ biết chảy về đâu để thuận Trời, thuận Đất, thuận dòng chảy; cây giữa rừng
khắc biết hướng về ánh mặt trời cho lá xanh biếc, núi trên cao luôn luôn nâng
mình lên thành đỉnh núi và tôi tin rằng Dân Tộc Tôi sẽ biết tìm về nguồn cội
quê hương - nơi có tình tự dân tộc tự ngàn năm trong ngôn ngữ, điệu hò câu hát,
lòng yêu thương đùm bọc lẫn nhau... bởi trong huyết quản của Dân Tộc Tôi là
giòng máu Việt đã thấm đẫm trong xương tủy, là ý chí quật cường không khuất phục
bất kỳ bạo quyền nào và là con cháu của những vị tiền nhân mang gươm đi mở
cõi...
Tất cả chỉ là những mảnh vụn của năm
tháng, xin hãy nhẹ tay lắc nhẹ lăng kính " Việt Nam" ấy, kẻo núi phải
dời, biển phải cạn, sông phải chảy ngược dòng - bởi trên lăng kính ráp lại là bức
họa đồ của một dân tộc oai hùng từ ngàn xưa lập quốc, nay tơi tả nỗi oan khiên,
để dân tôi phải lặng lẽ khóc thầm. Nước mắt Dân Tộc Tôi thật tội tình …
Đâu khúc tráng hùng ca dân tộc? Đâu hồn
phách Trưng Triệu, Quang Trung thuở xưa? Đâu cờ vàng chiến thắng trên chiến trường
khói súng? Dân Tộc Tôi ơi, xin hãy lau dòng lệ và mở lại trang Sử Việt xưa, để
làm lại Người Việt Kiêu Hùng...
Như
Thương
(Tháng Giêng khai bút 2021)
.